header photo

 

Tác giả làm loại thơ chữ này như một thú tiêu khiển, một thách thức thú vị.  Chữ thay đổi ý nghĩa tùy theo dấu sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng.  Mỗi chữ có từ một đến năm dấu, chẳng hạn chữ “Bô” có bốn dấu (Bố, Bồ, Bổ, Bộ), chữ “Hoi” có hai dấu (Hói, Hỏi).

 Tác giả chọn những chữ có nhiều dấu để cho thấy ý nghĩa khác biệt như thế nào qua các dấu.  Tác giả gom đủ những chữ này vào trong mấy câu thơ như một câu chuyện ngắn cho dễ hiểu và thêm phần hào hứng.  Đây cũng là một cách bảo tồn tiếng Việt phong phú vậy.

“Bây”

Bấy lâu giương sẵn bẫy tình,

Bầy trò cút bắt giữa mình với ta,

Bẩy chàng lần lượt vào ra,

Bây giờ phá bậy sập cha bẫy tình.

 ***

 “Bô”

 Bố gào: “Con chớ bưng ,

Làm tôi Bắc bộ phủ nhơ muôn đời.

Bổ nhiều, lắm lợi, danh hôi,

Bồ với Cộng Sản hết thời ra ma!”

***

“Công”

 Mả cha thằng Việt Cộng gian,

Cống chui luồn lấy về nhà của công.

Cồng kềnh ì ạch chúng gồng,

Cho qua cái cổng bê tông cao nghều.

***

“Đa”

Tranh nhau một cái “lá đa”,

Gồng mình đấm đá, lấy đà đả nhau.

Đã khuyên mà có nghe đâu,

Tu là cõi phúc, tình sầu oan khiên.

***

 "Đai"

Sau bữa tiệc đãi đằng quan lớn,

Quá no say, bụng chướng, cởi đai,

Loay hoay tìm chỗ đái ngay,

Chân đài đứng đại, đái dài rồi đi.

***

 “Đô”

Độ gần sáng ông Đồ khó ngủ,

Tay mần mò đỗ đúng đồ bà.

Mạch thông dòng nước đổ ra,

Cọc đô (to) Đồ cắm đố qua thượng nguồn!

***

 “Đu”

 Anh, em cùng rủ chơi đu,

Nặng đu hổn hển, anh "đù má" rên.

Đủ chưa? rửng mỡ đú thêm,

Đu, đù, đú, đụ, đủ đê mê rồi.

 ****

 “Dung”

(Tặng Hoàng Dung)

 Đào Hoa đảo có một Dung,

Dùng ngôn, dụng kế, anh hùng dũng mưu.

Tiếng tăm hậu thế đã lưu,

Dúng tay khuấy nước mất tiêu sơn hà.

***

 “Gia”

 Giá chi có món giả cầy,

Giã gừng, hành, tỏi, thêm cay thêm nồng.

Tì tì già nhậu đã không,

Chủ gia ôm giạ chổng mông ngáy khò.

***

 “Hoa”

 Ngày nào họa Cộng Sản tan,

Kết hoa, mở hội, reo vang hòa bình.

Đất hương hỏa của Rồng Tiên,

Cơ Trời biến hóa, còn nguyên sơn hà.

***

"Hô" Có Dấu

Bác Hồ (HCM) một tiếng to,

Như là hổ bị trói gô, cùng đường.

Hộ hỗ trợ bên giường,

Hồn (bác) đày hố ngục, ma vương cùm đầu!

***

"Hoan"

Hoan hô anh Hoán thành công,

Hoạn đường thẳng tắp thong dong đếm tiền.

Văn chương hoàn mỹ: danh lên,

Thôi đừng hoán đổi, hoãn, phiền lắm cơ.

 ***

 “Ky”

 Cóp ky gom hết quân kỳ,

Mà anh thác dấu đi kẻo tù.

Cất cho kỹ, sợ tịch thu,

(Việt) Cộng kỵ, kỷ luật, hận thù giết ngay .

***

 ***

 Chuyện Chữ "La"

(Vì VN đang bị "La nặng.")

 

Bác (HCM) hồn lả – lá rơi về cội,

Chục năm sau, tôi tớ la làng,

Lạ tàu, lạ lính vô Nam,

Khóc than lã chã, biết  ai đây?

Việt Nam tội ác bủa vây,

Công an hà hiếp, thẳng tay trù người.

Dân oan kêu réo khắp nơi,

Lạ lùng tớ đánh, chủ thời nín khe.

Mau theo bác, học gương hèn,

“Lạ” càng tràn ngập, ré lên càng nhiều.

Vì đâu đất nước tiêu điều,

Hết la hết lạ - Đảng tiêu cần!

***

 "Mơ"

Đêm thấy mợ hiện về,

Mờ mờ nhân ảnh, lê thê, dật dờ,

Mở mồm để mớ - cứng đơ,

Nóng ran chảy mỡ, toát mồ hôi ra.

 ***

 “Phong”

Bác Hồ (HCM) phóng bút viết bài,

Tự khen, tự sướng, phỏng ai hơn mình.

Phòng khi có đứa sinh nghi,

Phong phanh đồn đãi, chỉ kìa (Trần) Dân Tiên.

 ***

 “Phương”

 Bị công an bắt lên phường,

Đòi quyền chống Hán - hết phương trốn rồi.

Tội này nặng lắm ai ơi,

Vào tù ngồi đếm phượng rơi mấy mùa.

 ***

 “Ta”

 Người ta thương chẳng thương ta,

Làm ta quá tã, tà tà tả tơi.

Tả niềm đau đến nhớ đời,

Tạ từ, kiếm bồ chơi đỡ ghiền.

 ***

“Tân”

Em tân thời, đẹp lại duyên

Anh ngồi tẩn mẩn bên thềm làm thơ.

Tần ngần tận cửa trường chờ,

Tấn tuồng trai gái mộng mơ bắt đầu.

***

 "Thơ"

 Bên tủ có thờ đôi câu đối,

Lời thơ đầy thớ lợ, cầu kỳ

Thở than thương tiếc người đi,

Càng ngâm càng thấy khác gì thợ thơ.

 ***

Thơ buồn như tiếng thở dài,

Thấm vào thớ thịt dứt hoài không ra.

Thơ tình thờ em kiêu sa,

Lòng em có cảm? hay là thợ thơ?

 ***

"Thu" 

Trăng thu rọi lá cành cổ thụ,

Thú tao đàn, thù tạc cạn ly,

Hương tình, lộng lẫy xiêm y,

Lả lơi, thủ thỉ, ôm ghì nàng Thu.

***

“Tinh”

(Tặng Ngô Tịnh Yên)

 

Tịnh Yên tính rất tinh tường,

Lòng người mau đổi, tỉnh cơn mộng rồi.

Tình yêu như khói sương thôi,

Giờ tâm tĩnh lặng, thức thời, tịnh yên.

***

Tính sao hợp lý hợp tình,

Lại luôn thức tỉnh tinh thần Việt Nam.

Tĩnh tâm học đạo, vị tha,

Tịnh ngôn, bớt nghiệp ta bà chúng sinh.

 ***

 “Tôi”

Bao năm buồn mãi cái tôi,

Người yêu mình để thằng tồi cuỗm đi.

Tội tôi, tối dạ ngu si,

Biết đâu tình hận, sầu bi của nàng.

***

 “Trôi”

 Cuộc đời trôi nổi bốn phương,

Trồi lên chìm xuống mà buồn tấm thân,

Làm sao trổi dậy, trội hơn,

Kẻo chìm lỉm hẳn, có đường trối trăn.

***

 “Tu”

 Trung Hoa ngón tủ: lấn sang,

Nhờ hồn thiêng tụ ngút ngàn trời xanh.

Thoát đô hộ, cảnh đày,

Non sông cẩm , từ đây tu bồi.

 ***